TYCT – Chương 44

493f1bec_12

“Uyên?” Đầu bị nam nhân chặt chẽ đè lại, Ngự Phi Vũ không thoải mái có chút giãy dụa.

“Chúng ta trở về đi.” Ngự Trạm Uyên đột nhiên thả thiếu niên, thống khổ trong mắt nhanh chóng thối lui.

“Hả? Hiện tại phải quay về?” Bọn họ không phải vừa mới đi ra sao?

“Ừm, đi thôi.” Nam nhân cũng không nhiều lời, dắt thiếu niên trở về.

Xe ngựa liền đứng ở cách đó không xa, mấy người Đoạn Tố đang ở dưới xe cũng khẩn trương nhìn về phía này, sợ có chuyện gì sẽ xảy ra với Thiếu chủ của bọn họ.

Đích xác hai ngày nay Thiếu chủ có chút kỳ lạ, rất hay ngơ ngẩn, còn thường xuyên đột nhiên ôm lấy Chủ thượng khóc. Bọn họ có thể nhìn ra, Thiếu chủ rất thống khổ, Chủ thượng càng thống khổ. Trong lòng mấy người bọn họ cũng là vô cùng đau xót. Bất kể là mệnh lệnh của thượng cấp, hay là do chức trách bọn họ phải làm, tất cả đều thề nhất định phải bảo vệ được Thiếu chủ, nếu như hiện tại có điều gì làm Thiếu chủ lo lắng, bọn họ đã không thể giải trừ khúc mắc trong nội tâm Thiếu chủ, vậy ít nhất cũng phải cam đoan tốt sự an toàn của hắn!

Thấy hai người bình yên trở về, mấy người Đoạn Tố nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng chỉ một cái chớp mắt, hết thảy đều cải biến!

Khuôn mặt thiếu niên trắng bệch nhìn xem khung cảnh cấp tốc vặn vẹo bốn phía, một tay nắm lấy nam nhân kéo lại phía sau mình.

“Uyên, không được rời khỏi ta nửa bước!”

Ngự Trạm Uyên nghe được thiếu niên cảnh cáo thì mân căng môi, ánh mắt thoáng cái lợi hại vô cùng. Cảnh tượng kỳ dị này chẳng lẽ có quan hệ đến sự bất thường hai ngày nay của Vũ nhi? Thấy thiếu niên giờ phút này cùng y một tấc không rời, Ngự Trạm Uyên không khỏi chậm rãi cầm tay thiếu niên.

Ngự Phi Vũ hơi sững sờ, sau đó căng thẳng nhìn chằm chằm vào phía trước.

Hoàn cảnh vặn vẹo dần dần ổn định, đại lộ rộng lớn lúc trước đã chẳng thấy tăm hơi, xe ngựa cũng không hề bóng dáng, chỉ còn lại một gốc cây đại thụ, bọn họ…hình như là đã dấn thân vào một mảnh rừng rậm ma quái!

Ngự Phi Vũ nhắm mắt lại, ngưng thần quan sát.

Chin chóc

…không có……

Côn trùng

…không có……

Con người

…chỉ có hắn và Uyên……

“Sàn sạt! Sàn sạt!”

…Đó là…… Tiếng lá cây…… Âm thanh của lá cây khi bị gió thổi……

Gió…… Gió?

Ngự Phi Vũ nhăn lại lông mày.

…… Trận gió kỳ quái…… Cảm giác…… Bí mật mang theo cái gì……

Là cái gì……

Một loại…… Hương vị không thuộc về gió……

“Sa sa sa! Sa sa sa! Sa sa sa!” Lá cây đột nhiên rung mạnh, những mảnh lá úa bay lên, xoay quanh phất phới giữa không trung, giống như mở màn trước một buổi biểu diễn hài kịch.

“Uyên! Tuyệt đối không được rời khỏi ta!” Thiếu niên lại dặn dò thêm một lần nữa. Có cái gì đang tới! Hắn có thể cảm giác được, trong gió!

Đến rồi!!

“Nha~~~ thật sự là mẫn cảm a~~~~” Thanh âm khó phân biệt nam nữ trong phút chốc vang lên, theo đó là tiếng cười khẽ không biết đang châm chọc hay tán thưởng.

Ngự Phi Vũ đột nhiên chấn động, lập tức tung một luồng điện về bên trái.

“Oa~~~ nguy hiểm thật~~~~~” Thanh âm kia khoa trương cảm thán, ngữ khí nhưng lại thoải mái giống như đã lường trước vậy.

Làm sao có thể? Ngự Phi Vũ trừng lớn mắt. Đối phương lại sẽ có tốc độ nhanh như vậy?

Để xem lần này!

“A? Flying’meteor (Mưa sao băng) sao? Kể cả là ta, cũng không biết có thể tránh được hay không a!”

“Dọa!” Ngự Phi Vũ hút không khí. Đối phương nhưng lại biết rõ Flying’meteor! Kẻ này cũng đến từ hành tinh của hắn! Hơn nữa vừa rồi hắn cũng không nói ra Flying’meteor, chỉ nghĩ là muốn dùng thử…một chút! Hắn muốn dùng…… Muốn dùng…… Chẳng lẽ…… có thể nào đối phương…

“Ai nha~ phản ứng rất nhanh thôi~~~”

Quả nhiên! Ngự Phi Vũ cắn chặt môi. Đối phương lại có năng lực như vậy! Cái này không dễ làm……

“Vũ nhi……” Ngự Trạm Uyên nắm thật chặt tay thiếu niên. Chẳng lẽ là người thuộc thế giới trước của Vũ nhi?

“Uyên!” Đúng vậy! Uyên không thể xảy ra chuyện! Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện! Thiếu niên thần sắc kiên định.

Nếu như đối phương có thuật đọc tâm……

“Ngươi nghĩ làm như thế nào? Nếu như ta có thuật đọc tâm?” Thanh âm kia mang theo nồng đậm hứng thú.

Thiếu niên đan hai tay vào nhau, đặt lên đỉnh đầu, không khí khác thường liền vờn quanh cánh tay hắn.

Buông hai tay, liền xuất hiện một quang cầu lưu động như nước. Hai tay thiếu niên chậm rãi dang rộng, quang cầu lưu chuyển cũng dần dần to ra, giống như muốn thôn phệ hết thảy mọi thứ không cam lòng giãy dụa

“Mental’shadow (Ảo ảnh)!” Ngự Phi Vũ đem quang cầu vung ra. Sau một luồng ánh sáng chói mắt, một ngân long hư huyễn liền thét dài hướng về phía trước.

“Mental……Shadow……” Thanh âm kia không che dấu được kinh ngạc. “Quả không hổ là đệ tử của học viện Thánh Phàm……”

“Ngươi…… Ngươi nói cái gì?” Đối phương như thế nào sẽ biết hắn là……

“Ta nói…” Đột nhiên một đạo hắc ảnh phóng về phía thiếu niên vẫn còn chưa định thần lại, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi hiện ra mang theo nụ cười giảo hoạt, “Thật không hỗ là Anh Phách của học viện Thánh Phàm……”

“Dọa!” Ngự Phi Vũ rút lui một bước, đôi mắt trợn to chiếu ra mái tóc dài màu xám phiêu dật của đối phương. “Ngươi là…”

“Hửm?” Cả người nam nhân anh tuấn hiện ra trong không khí, đôi mắt màu tím khom thành hình trăng lưỡi liềm.

“Không thể nào……” Ngự Phi Vũ khó có thể tin lắc đầu, “Không có khả năng…… Làm sao có thể……”

“Vũ nhi!” Ngự Trạm Uyên tiến lên ôm lấy thiếu niên có chút hỗn loạn, để thân thể kề sát truyền đạt cho hắn lực lượng của mình. Vũ nhi thật sự nhận thức người kia? Nhưng kể cả là quen biết, y cũng không cho phép hắn đến thương tổn Vũ nhi!

“Ơ~ ý muốn bảo hộ mạnh như vậy?” Đôi mắt màu tím hứng thú nhìn về phía nam nhân đang tản ra khí tức nguy hiểm tà mị. “Bất quá, ta cũng không phải muốn đánh với ngươi a~~~”

“Ta chỉ là…” Nam nhân tóc xám để sát vào Ngự Trạm Uyên, “Muốn Vũ nhi của ngươi mà thôi……”

“Ngươi…”

“Rose’lock (Khóa hoa hồng)!” Một chuỗi thân cây màu xanh biếc thoát ra từ lòng bàn tay nam nhân, như thiểm điện rất nhanh hướng về phía thiếu niên.

“Fire’barricade (Tường lửa)!”

“Vô dụng!” Nam nhân cười tà, tình thế bắt buộc.

P/S: Dịch trong lúc say bia say rượu nên bà con thông cảm =.=

Còm đi còm đi mà ~